Tôi quen bạn gái đến nay được 16 tháng, cô ấy là người rất trầm tính, ít nói và lúc nào mặt cũng buồn rười rượi. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi cứ có cảm giác cô ấy đang cất giấu rất nhiều bí mật nào đó. Tôi làm quen mãi cô ấy mới đồng ý trò chuyện và mở lòng. Hẹn hò cả tháng trời may ra mới được một lần đi chơi với nhau. Quen biết đến tháng thứ 6, chúng tôi chính thức trở thành người yêu.
Từ khi mối quan hệ thân mật hơn, cô ấy mới chịu chia sẻ những vấn đề trong cuộc sống với tôi nhưng cũng chỉ dừng lại ở những vấn đề như công việc, mối quan hệ không mấy hòa hợp trong gia đình. Chưa khi nào bạn gái kể cho tôi nghe về bản thân cô ấy, về chuyện cô ấy từng yêu ai chưa?
Khi đưa người yêu ra mắt đám bạn, khi mọi người mời rượu, cô ấy kiên quyết từ chối. Thấy một cậu bạn ép quá và có vẻ phật lòng thì tôi nháy mắt, bảo cô ấy uống chút ít với họ, nhấp môi thôi cũng được vì văn hóa nhậu nhẹt là thế. Mình không uống họ tưởng mình coi thường họ. Bạn gái tôi miễn cưỡng cầm chén rượu, uống ực một ngụm hết luôn. Điệu bộ uống rượu của bạn gái khiến tôi hơi sốc, nhưng vì nghĩ bạn gái không quen kiểu xã giao này nên im lặng không nói thêm gì.
Nào ngờ, đám bạn trời đánh của tôi thấy “người đẹp chịu chơi” nên mỗi người chúc một ly rượu. Ai cũng kêu: “Em không uống là không nể mặt anh”. Tôi ra sức ngăn cản nhưng bị kéo ra một bên. Tôi tưởng bạn gái sẽ lên tiếng từ chối, nhưng cô ấy cầm thẳng ly họ đưa và uống lần lượt hết một loạt.
Tôi sững sờ nhìn bạn gái, không thể tin vào mắt mình được. Sau khi đón hết gần 10 ly rượu trắng từ bạn bè tôi, cô ấy điềm nhiên ngồi xuống, mặt không đỏ, tay chân không run và cũng chẳng nói lời nào. Đám bạn tôi có vẻ cũng căng thẳng trước thái độ của cô ấy nên không ai mời rượu nữa, chỉ im lặng ăn, xong xuôi thì lên tiếng chào ra về sớm. Bữa tiệc hôm đó kết thúc nhanh chóng và lãng xẹt.
Tôi đưa bạn gái về, liên tục xin lỗi cô ấy trên đường đi. Nhưng cô ấy chỉ nói: “Đó không phải lỗi của anh”. Mặc dù cảm thấy bạn gái có tửu lượng khá tốt, hơn 10 ly rượu trắng mà chẳng có chút dấu hiệu say nào, nhưng tôi cũng không hỏi, không nghi ngờ gì.
Tôi yêu rất thật lòng và xác định yêu là cưới, vì thế tôi chỉ muốn cô ấy đi gặp những người thân của tôi, hòa nhập vào thế giới của tôi. Chuyện êm xuôi được hơn tháng thì tôi lại đưa cô ấy về ra mắt bố mẹ. Bố mẹ tôi rất niềm nở tiếp đón, cô ấy cũng cư xử rất đúng mực.
Nhưng khi chuẩn bị trở lại thành phố, mẹ tôi kéo tôi ra sau nhà bảo nhỏ tôi: “Mẹ thấy không được đâu, tính nó cứ có cảm giác khó gần và từng trải quá. Không hợp với con đâu”. Lúc đó tôi đã an ủi mẹ rằng, chắc tại cô ấy ít nói, ít cười nên mẹ có cảm giác đó. Với lại mới gặp lần đầu, đâu đã biết được bản chất của người ta. Vài lần nữa tôi đưa về, thế nào mẹ cũng thích cô ấy.
Chúng tôi ở bên nhau rất bình thường, giống như bao cặp đôi khác. Bạn gái tôi không thích mặc váy, chỉ thích mặc áo phông quần jean, nhìn khá trẻ trung nhưng đúng là vẫn thiếu thiếu chút nữ tính. Nhiều lần đưa cô ấy đi mua quần áo, tôi đều cố ý chọn váy nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc. Tôi mua cho cô ấy cái này, thì cô ấy sẽ mua lại cho tôi thứ khác. Rất công bằng khiến nhiều khi tôi cảm thấy cô ấy cứ thích sòng phẳng mọi chuyện.
Tính tôi không vồ vập, lại tôn trọng bạn gái nên không bao giờ đưa ra yêu cầu đòi hỏi về chuyện thể xác. Nhưng, cách đây 3 ngày, tôi gặp phải tình huống trớ trêu đó. Hôm đó chúng tôi đi chơi tới gần 12 giờ đêm.Vì không muốn làm chủ nhà trọ thức giấc, cô ấy bảo sẽ ngủ lại nhà nghỉ.
Chúng tôi vào thuê một phòng trong khách sạn nhỏ gần đó. Mặc dù trước đó, để bạn gái yên tâm, tôi đã lấy phòng 2 giường đơn và hứa với cô ấy sẽ không đi quá giới hạn nếu cô ấy không muốn. Nhưng không khí ấm áp của căn phòng, cộng thêm cảm giác đêm khuya ở bên cạnh người mình yêu, tôi đã không kìn nén được tâm trạng. Cô ấy cũng không phản đối vì dù sao thì chúng tôi quen biết và yêu nhau cũng hơn một năm rồi.
Sau mấy nụ hôn, bạn gái bỗng đẩy tôi ra, cô ấy nói muốn cho tôi nhìn thấy một thứ. Rồi cô ấy đưa tay lột chiếc áo phông ra. Tôi còn đang ngây người thì cô ấy với tay cởi nốt chiếc bra. Toàn bộ cơ thể cô ấy lộ ra, trên vai, trước ngực là những hình xăm màu đen đỏ nho nhỏ. Tôi chưa hết kinh ngạc thì bạn gái đã quay lưng lại. Đến bây giờ thì tôi sốc nặng vì toàn bộ lưng của cô ấy phủ kín hình xăm. Bạn gái cúi xuống cởi nốt chiếc quần jean. Từ hông xuống đến đùi cô ấy đều là hình xăm hoa cỏ.
Sự ngạc nhiên đã “đánh bay” ham muốn của tôi. Thấy tôi há hốc miệng, cô ấy ngại ngùng kéo tấm chăn che người rồi hỏi tôi: “Anh có còn yêu em nữa không?”. Tôi ú ớ không nói nổi lời nào, cố gắng lắm mới gật đầu được. Không phải tôi hết yêu, mà chẳng qua tôi đang quá kinh ngạc và sốc. Người bạn gái trầm tính, còn bị hiểu lầm là lỳ lợm, lại có gan xăm kín toàn bộ cơ thể như thế ư? Liệu rằng cô ấy có quá khứ gì đen tối gì mà tôi không biết? Tuy tò mò, nhưng tôi sợ cô ấy nói ra, vì tôi không biết mình có thể tha thứ được không, có thể tiếp tục yêu đương được nữa?
Hôm đó chúng tôi chỉ nằm yên lặng bên nhau. Tôi không hỏi, cô ấy cũng không nói. Nhưng trong lòng tôi cồn cào bao nhiêu cảm xúc. Tôi còn rất yêu cô ấy, nhưng tôi sợ mình không chấp nhận nổi quá khứ của cô ấy, tôi cũng sợ cả gia đình sẽ không đồng tình. Liệu có phải tôi đa nghi hay bảo thủ quá không? Bây giờ con gái xăm mình đầy rẫy, đâu nhất thiết phải là “gái hư”, “gái giang hồ” đúng không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên động viên, để vượt qua được cú sốc này!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét